Mùa hè 2022 của tớ được vẽ nên từ màu vàng oi ả của ánh nắng giữa mùa hạ miền quê. Khẽ đung đưa trong làn gió là chút xanh lơ của lá cỏ, có chút thơm thoang thoảng từ cánh đồng quê xanh ngát. Mùa hạ của tôi - một bức tranh được điểm nên từ ngàn nỗi nhớ, một mùa hè tình nguyện rực cháy gam màu đỏ của tuổi trẻ nhiệt huyết. Và chỉ chúng tớ - những chiến sĩ áo xanh tình nguyện mới được sống, được hòa vào và nhớ mãi từng phút giây ấy.
Dưới cái nắng chói chang của bầu trời Vũng Liêm - một huyện nghèo tại một tỉnh miền Tây Nam bộ, bỗng có điều mới lạ và đặc biệt, có một màu xanh ướt áo, một màu tình ấm tim, khiến hôm nay dù đã xa rồi nhưng những ký ức ấy chẳng thể nào phai.
Nhớ những ngày đầu, khi bản thân vốn đã quen cái sung sướng nơi phố thị, tớ cứ mãi buông lời kêu ca than vãn về cái khó, cái khổ, than thở về cái nắng cháy da, cháy thịt Vũng Liêm. Da sẽ đen hơn, có khi lắm muỗi cắn đỏ chân tay. Nhiều lúc tớ băn khoăn tự hỏi, liệu lựa chọn đi mùa hè xanh của mình là đúng hay sai?
Vũng Liêm cũng cho tớ một gia đình nhỏ và ở đó tớ gọi những người anh, người chị chỉ lớn hơn mình vài ba tuổi bằng tiếng gọi tía má thân thương. Là những con người xa lạ, bọn tớ đến với nhau bằng trách nhiệm chở che bảo ban nhau, nhưng lại gắn bó với nhau bằng cái tình thương vô giá của gia đình. Vũng Liêm đã cho tớ một vị cay cay mắt mỗi khi ngồi trước khói bếp, khói bếp làm cả nhà tớ ho sặc sụa, cũng chính cái khói bếp ấy sưởi ấm cả nhà tớ trong những ngày mưa tầm tã.
Và cũng chính Vũng Liêm đã cho tớ được chiêm ngưỡng cái đẹp của màu xanh cây cỏ và bầu trời miền Tây, nhất là cái đường chân trời, ngăn cách đồng lúa óng ánh vàng ươm với sắc xanh vời vợi mênh mông. Cũng đồng lúa ấy, khoảng trời ấy đã chứng kiến những giọt mồ hôi ướt đẫm trên tóc mai. Bùn đất có là gì, sình lầy có là gì khi chúng ta cùng nhau vun vén làm nên những món quà trao tặng cho bà con. Năm ấy nắm tay nhau, chúng ta đi xây cầu, đi với nhau, chúng tôi đem ánh sáng đến mọi nẻo đường.
Tớ đã có những ngày hè thật đáng nhớ, đến nỗi tớ quên rằng mình đã từng trách móc bạn thời gian, để rồi bạn ấy đỏng đảnh rút ngắn tháng 7 lại, và mọi thứ giờ đây chỉ gói gọn trong hai từ kỷ niệm.
Là cô dì chú bác đã cho con mấy buồng dừa giải khát, cho chúng con chén cháo nóng hổi ấm bụng những khi trời mưa tầm tã. Là đàn em thơ luôn tròn xoe mắt ngây ngô dễ thương vô cùng, nắm tay em nắn nót từng con chữ mà lòng chộn rộn chẳng rời.
Hành trình nào rồi cũng sẽ đi đến hồi kết, có những cái tên sẽ phải ghi nhớ, những ngày cùng nhau dạo bước trên con đường lắm sình lầy ngập nước mưa, những bữa cơm, những đêm thủ thỉ với nhau những điều chất chứa sẽ mãi ấm nóng tràn đầy trong trái tim này.
Theo Kiến trúc & Đời sống số 217