Cuộc sống của một đứa trẻ tập trưởng thành cuốn tôi vào trong những vòng xoáy áp lực vô hình, tôi bận rộn với những đồ án mỹ thuật, tôi vùi đầu vào những công việc bán thời gian, tôi gồng mình thay đổi để hòa nhập. Tôi… tôi vươn mình với mưu cầu hạnh phúc.
Tôi dần quên mình từng có những tháng ngày vô lo, vô nghĩ; tuổi thơ tôi thả vào những cánh diều, cứ tự do mà bay mãi lên trời xanh. Tôi dần quên mình từng là một đứa trẻ hạnh phúc; tâm hồn tôi được nuôi lớn trong vòng tay chở che của tình thân. Và dường như tôi đã quên mình còn có một gia đình để về.
Bập bùng, tôi nhớ mùi khói! Tôi là một đứa trẻ lớn lên từ một vùng quê nghèo, người dân quê tôi gắn liền với những làn khói đặc trưng mang hương thơm ngạt ngào của những củ khoai mì nướng. Chắc cũng bảy, tám năm rồi nhỉ! Tôi vẫn nhớ hương vị ngày nào, ngọt ngọt, bùi bùi, béo béo, đặc biệt hơn hết là những chỗ cháy xém dậy lên hương khói. Ngày nhỏ, tôi ghét khói lắm, nó làm khóe mắt tôi cay nhòe, nhưng không biết tự bao giờ, đối với tôi, mùi hương đó bất giác lại thơm tho hơn bất kỳ một loại nước hoa đắt tiền nào.
Bập bùng, tôi nhớ ngọn lửa rực đỏ! Lại một cái tết nữa tôi không về, ngồi trước lò sưởi đang rực cháy, tôi lại nhớ về bà, về những bập bùng ửng đỏ của gian bếp mỗi xế chiều. Ngày nhỏ, tôi và lũ trẻ ranh quê tôi hay tụ tập nơi góc bếp đã cũ, đã ám mùi khói sương, nghe những câu chuyện cũng đã cũ. Bà kể về những năm tháng chiến tranh loạn lạc, kể về những chiến tích của ông ngoại tôi trong đôi mắt đầy tự hào và hãnh diện của bà, kể về những lần xa cách và kể về những cuộc hội ngộ của những giọt nước mắt hạnh phúc. Tất cả mọi thứ đều rất cũ nhưng mỗi khi nhớ về, mọi thứ với tôi đều rất mới, một cảm xúc mới, một cách hiểu mới và một con người mới.
Bập bùng, tôi nhớ một thoáng quê nhà! Một thoáng quê nhà của tôi gắn liền với bóng dáng cao kều của những lũy tre làng đong đưa theo gió, với những luống rau xanh mướt, với những cây mai mà ông tỉ mỉ chăm sóc và trên hết là con ngựa gỗ mà bố đã tự tay cắt khắc. Một thoáng quê nhà của tôi cũng đơn giản chỉ là những hình ảnh giản đơn, nhưng nơi đó đều là những kỷ niệm, những câu chuyện, có vui, có buồn, có trách móc, có giận hờn, có những đua đòi tuổi non trẻ và có những giọt nước mắt của thấu hiểu, cảm thông và tình thân.
Tôi thấy bản thân mình thật may mắn khi được lớn lên nơi vùng ngoại ô để rồi vẫy vùng nơi biển lớn, tôi được nếm trải những vị đắng của thiếu thốn và rồi nhận lại những ngọt ngào của thành công tạm thời. Tôi không biết sau này bản thân sẽ là ai giữa biển người, tôi không biết mình sẽ giúp được gì cho xã hội nhưng tôi tin chắc một điều rằng dù có khó khăn đến mấy, tôi vẫn sẽ đứng dậy một cách đầy mạnh mẽ như cái cách mà đất mẹ đã dạy tôi trưởng thành.
Bập bùng, ngọn lửa trong lòng tôi đang rạo rực hay ngọn lửa nơi góc bếp bà đang cháy bùng chờ ngày tôi quay về.
Theo Kiến trúc & Đời sống số 217