Bài dự thi: Biết ơn căn nhà cũ đã ấp ủ gần ba thế hệ

Lượt xem: 2232
4/7/2024 16:00 - Nhà ở
Tác giả: Kiến trúc & Đời sống - NGUYỄN THỊ XUÂN THU (SV)

Để nói về ngôi nhà thân yêu thời thơ ấu của tôi thì chắc phải nói về ngôi nhà đã cùng tôi trải qua biết bao nhiêu những cung bậc cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Gần đây ngôi nhà cũng đã được bố mẹ xây mới nhưng tôi vẫn nhớ ngôi nhà cũ kia đã nhiều lần làm tôi sợ hú hồn.

 
 
Xóm tôi là một xóm nghèo, chủ yếu là dân lao động, cả bố mẹ tôi cũng vậy. Sống ở đây mọi người đều biết mặt nhau, những đứa trẻ trong xóm thì cũng toàn chơi với nhau, thế nên tôi mới biết chuyện “căn nhà mày đang ở lúc trước bị ma ám, mẹ tao nói trước ông ngoại mày có nhiều chủ lắm rồi, nhưng người ta toàn ở được 1-2 tháng rồi bỏ đi”. Tức quá tôi đi hỏi mẹ, mẹ bảo: “Nếu nhà mình có ma thiệt sao mình không ở 1-2 tháng rồi đi giống người ta nói, chẳng phải ông ngoại của con đã ở đây từ lúc mẹ còn bé, đến bây giờ mẹ có con rồi mà mình vẫn ở nhà này đấy thôi, có sao đâu con gái”. Mẹ nói thế thì thôi, tôi tin mẹ lắm, không thèm để ý gì đến mấy câu đùa của các bạn cùng xóm nữa. 
Đêm hôm đó, không hiểu sao tôi lại mắc vệ sinh giữa đêm. Có thể các bạn cũng biết rằng, nhà hồi xưa thì người ta hay thiết kế theo kiểu nhà xí thì ở ngoài sân vườn, tách biệt hoàn toàn so với nhà chính, nhà cũ của tôi cũng vậy đó. Đêm đó là vào một đêm mùa đông, gió thổi qua khe cửa nó cứ kêu rít lên làm tôi cũng sợ quá trời. Tôi lòm còm bò lên giường của ba mẹ, lay ba dậy để ba dắt tôi đi rồi bật đèn cho tôi, chứ lúc đó tôi chưa với tới cái công tắc. Ba bảo tôi: “Ba ở trong đây bật đèn rồi đứng đợi con nha, khi nào con đi xong thì vô với ba ha”. Tôi đồng ý thôi, tại khoảng cách từ nhà chính đến nhà vệ sinh cũng không xa mấy. 
Vừa đi vệ sinh vừa nghe gió rít, tôi hồi hộp, tim đập bình bịch. Và khi tôi mở cửa ra, một cái bóng đen đứng thù lù phía góc tường của vườn sau nhà tôi. Nó đứng bất động ở đo, không nhúc nhích gì, tôi tự nhiên nhớ lại mấy câu bông đùa của mấy đứa chung xóm rồi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, rồi la tóe lên, chạy bức tốc đến chỗ của ba đang đứng. Ba tôi tỉnh ngủ luôn, lập tức bế tôi lên rồi hỏi có chuyện gì vậy, tôi vừa mếu máo vừa nói: “Có con ma đứng ở góc tường kìa ba, chạy nhanh lên con sợ quá”. Ba bình tĩnh nhìn theo hướng tay tôi chỉ rồi nói: “Đó chỉ là cái bóng của cái cột phơi đồ thôi mà con”. Nói xong ba bật công tắc đèn, cái bóng mất rồi, tôi ngớ người ra một lúc, nghĩ “đúng là cái bóng của cái cột phơi đồ thật”. 
Dần thì thời gian cũng trôi đi, rồi nhà tôi cũng xây lại mới, cái bóng của cây cột treo đồ không còn ở đó làm tôi sợ chết vía mỗi khi đi vệ sinh nữa. Nhà mới thì tất nhiên là sẽ khang trang sạch đẹp và sáng sủa hơn nhà cũ rất nhiều, nhưng mà tôi rất biết ơn căn nhà cũ đã ấp ủ, che chắn cho gần ba thế hệ của gia đình tôi và cùng tôi trải qua rất nhiều những kỷ niệm đẹp thời mẫu giáo của mình. Đến giờ nó vẫn còn là một ký́ ức rất đẹp mà tôi luôn giữ cho riêng mình.
 
Theo Kiến trúc & Đời sống số 216