Vì cho rằng không ai yêu thương nên cố tìm cách để yêu thương chính mình, nhưng càng tìm càng lạc hướng. Tôi của những năm tháng đó đã từng nghĩ mình là đứa trẻ bị Thượng Đế bỏ rơi, tôi của năm tháng đó đã từng la cà nơi đất lạ ít khi về nhà. Tôi của năm tháng đó đã từng giẫm đạp lên đau khổ của người khác mà đi lên trong ngang tàng và rồi chính mình lại bị người người xa lánh chỉ vì lầm tưởng rằng trên đời này chẳng ai yêu thương mình nữa. Thế rồi, căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trầm cảm và suy nhược cơ thể cứ thế hình thành.
Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra hóa ra vẫn luôn có một nơi sẵn sàng yêu thương tôi vô điều kiện. Ngôi nhà ấy có ngoại, thiên thần không mang vòng thánh, đem tất cả tình yêu thương cố gắng để nuôi nấng thiên thần sa ngã là tôi đây. Mái nhà này đã chứng kiến bà làm lụng vất vả để tôi được ăn học, lo cho tôi từng li từng tí. Bà ăn ít đi để tôi được no ấm. Bà ngủ ít đi để tôi ngon giấc mỗi đêm. Dẫu không lớn lên cùng cha mẹ cũng không sao, bởi giờ đây tôi đã nhận ra giữa mùa đông lạnh giá tôi có nơi để về, giữa mưa to bão táp tôi có chỗ nương thân, giữa dòng đời bạc bẽo tôi được là chính mình. Bao nhiêu ánh nắng gay gắt hay gió mưa cuộc đời cũng dừng lại phía sau để tôi lớn lên trong sự bình an, vô tư nhất. Hạnh phúc, ấm lòng, không mỹ từ nào diễn tả được. Dẫu cho tôi đã từng bất trị, hóa ra vẫn có nơi bao dung cho mọi khiếm khuyết của mình. Hóa ra thiên đường trần gian chính là đây.
Dẫu cho mái nhà ấy ngập nước mỗi ngày, dẫu cho mái nhà ấy dột nước khi mưa xuống, nóng cháy da khi nắng lên và gần con mương bốc mùi hôi thôi. Ở lâu trong cái khổ dần dần tôi đành mỉm cười đón nhận rồi tìm cách vượt qua. Lặng lẽ nhìn 40 kí gạo bị nước nhấn chìm, lặng lẽ tìm thứ gì đó che cho ti vi không bị ướt, lặng lẽ đội mưa trong chính căn nhà mình và sống cùng với nó. Thứ mỗi sáng tôi thấy không phải là ánh nắng sớm mai hay bình minh rực rỡ, mà là dòng nước lênh đênh kề sát bên giường. Có khi ngôi nhà như con sông, có cá, giun và cả rác. Vui nhất là cảnh chất đồ lên cao, dọn sạch rồi lát nữa nước lại lên.
Giờ đây, không còn cảnh tát nước như tập thể dục mỗi sáng nữa, gia đình tôi thuê tạm một căn trọ ở phường 8 Cà Mau để tránh nước ngập. Rồi một ngày nào đó, khi mọi thứ êm đẹp, chúng tôi sẽ trở lại mái ấm một thời gian khó ấy nhưng với tâm thế tự hào. Chúng tôi tin rồi một ngày, chúng tôi có khả năng nâng nền nhà lên cao tránh nước, lợp lại mái nhà mới tinh, thay những cột gỗ mối ăn bằng bê tông kiên cố. Rồi ngoài sân và cả trên mái nhà là khu vườn đầy cỏ cây hoa lá, vừa điểm tô ngôi nhà vừa có thể hòa mình với thiên nhiên. Có đôi lúc tôi thầm ước giá như thành phố có thể nổi trên mặt nước thì tốt biết bao. Nước dâng tới đâu, cả thành phố vẫn nổi để không còn cảnh ai đó nhìn mùa màng, lương thực bị nước cuốn trôi. Rồi một ngày dòng sông sẽ xanh mát trong lành chứ không phải chứa rác nhiều hơn tôm cá. Chỉ cần cùng nhau, tôi tin một ngày nào đó không xa, những gì tôi mơ sẽ thành hiện thực.
Theo Kiến trúc & Đời sống số 217