Chẳng biết từ bao giờ, cái từ ngữ vốn dĩ thông thường ấy lại lung linh vậy. “Cửa sổ”, thành phần mộc mạc, đơn sơ của ngôi nhà, dù chỉ lều tranh vách đất, hay lầu son, gác tía. Có gì đâu, một ô trống trên tường, nối thiên nhiên với con người, đón gió, rủ trăng, để cản mưa, giông, bão tố hay nắng gắt đổ lửa, bảo vệ con người chống lại sự khắc nghiệt.