Trong xưởng vẽ mới toanh vừa chuyển về, họa sĩ Lê Minh Đức cần mẫn sắp xếp lại không gian trưng bày lượng tác phẩm đồ sộ anh thực hiện từ nhiều năm qua, với đủ thể loại, từ chân dung, phong cảnh, đến trừu tượng, biểu hiện, cả với gốm… tất cả phô diễn một ngôn ngữ thâm trầm, sâu uẩn, và cũng rất khoáng đạt, bay bổng, tự do. Đức bảo: “Nhiều người bảo tranh mình có gì đó buồn buồn, đúng đấy, vì vẽ là cách để giải phóng mình, vẽ cho mình, chìu lòng mình, nên mình thế nào, tranh nó thế ấy”.