Thật may mắn, tôi đã có nơi thuộc về, chất chứa biết bao cung bậc cảm xúc trong tâm trí một người con gái thứ hai trong gia đình. Thiếu nữ tròn mười tám đang làm quen với môi trường xã hội bên ngoài nhưng trong trái tim vẫn xao xuyến những kỷ niệm từ ngôi nhà thân yêu đến bây giờ. Những tủ kệ bạc màu, cái bàn học thuở nhỏ nhiều nét vẽ nguệch ngoạc, bông hoa không đủ cánh… Thật là đáng nhớ biết bao. Trước hiên nhà, tôi vẫn thấy cây xương rồng nhỏ nhắn, mọng nước, đã mọc thêm cành, bỗng có tiếng gọi từ trong nhà vang xa: “Chị về rồi!! Sao mà lâu thế?!”. Tôi xoa đầu và ôm em trai mình vào lòng và tiếp tục soạn đồ rồi xuống giúp mẹ nấu cơm. Tôi đặc biệt nhớ tới hương vị đậm đà mà bát canh hến mẹ tự tay làm, nó luôn đọng lại trong khoang lưỡi của tôi, đến giờ nghĩ lại vẫn thèm. Tôi vẫn nhớ rõ cái khoảnh khắc mà gia đình mình cùng nhau vẽ đường viền và sơn màu xanh da trời nhạt ở sân ngoài trước ngôi nhà. Đặc biệt phòng lồi cho hai chị em chuyên để chơi, trên có màu trắng dưới là màu xám để sạch lâu hơn.
Cả nhà sơn sửa sạch đẹp, gọn gàng cũng để chỗ cho chiếc xe ô tô mới mua. Vì thế ngôi nhà càng đủ đầy và tiện nghi. Càng ấm áp và an vui hơn khi cả nhà sum họp đón lễ tết hoặc đi thu hoạch cà phê, hồ tiêu ở vùng đất Tây Nguyên bazan màu mỡ. Thêm nữa là bức tranh đính đá khắc họa hình ảnh quê hương đất nước, tôn vinh vẻ đẹp lao động chăm chỉ, cần mẫn của người nông dân, cha mẹ có công nuôi dưỡng con cái nên người. Ấn tượng là bức tranh “Tùng, Cúc, Trúc, Mai” được đóng khung cẩn thận treo trên phòng ăn một cách lộng lẫy nhất. Nghĩ lại đến bây giờ vẫn muốn xắn tay áo trang trí cho ngôi nhà thân thương của mình mỗi khi có dịp.
Đối với tôi đây là nơi tràn ngập kỷ niệm và ký ức đáng nhớ trong tâm trí và trái tim mình: “Con yêu gia đình mình, hơn nữa sẽ cố gắng hoàn thiện để vun đắp và bao bọc nhau”.
Theo Kiến trúc & Đời sống số 217