Đó là nơi đầu ngày đón ánh bình minh với bóng nắng lung linh. Đương khi ba tôi nhẩm tính chuyện ruộng đồng bên tách trà nóng thì cũng là lúc mẹ tôi ra sân rải thóc cho gà ăn rồi vội vã vô nhà xách giỏ đi chợ. Buổi trưa những cơn gió từ mé sông thổi lên thềm nhà mát rượi. Đêm về đó cũng là chỗ lý tưởng để cả nhà ra ngồi hóng mát, ngắm trăng. Ở quê tôi, thềm nhà còn là nơi bà con chòm xóm qua ngồi chơi, nói chuyện thân tình hoặc người qua đường dừng chân trú nắng, đục mưa bất kể lạ quen.
Từ lúc mới tập đi, chị em tôi đã chập chững những bước đầu tiên trên bậc thềm gạch tàu đỏ au, mát lạnh này rồi. Nhưng kỷ niệm khó quên nhất chính là hàng cột bóng màu thời gian trên thềm với nhiều dấu vết chằng chịch. Là những vạch ngang để đo chiều cao tăng dần của từng đứa; là nhiều nét dọc ghi điểm các trò chơi như: ô ăn quan, bắn bi, nhảy dây, banh đũa…; là từng mảng màu đậm nhạt khác nhau của từng mùa nước nổi; là những vết lõm, dấu xước do mấy chị em tập xe đạp nhưng lạc tay lái, tông thẳng lên thềm.
Chị em tôi lớn lên đi học xa, rồi đi làm mỗi người mỗi ngã. Thềm nhà lại là nơi chứng kiến những vòng tay ôm xiết của ngày hội ngộ lẫn những cái nắm tay lưu luyến dặn dò của ba mẹ trước khi chúng tôi trở lên thành phố.
Ngày tháo dỡ căn nhà để chuẩn bị xây mới, ba mẹ tôi cứ bần thần, ngắm mãi những bậc thềm xưa vốn đã in hằn biết bao kỷ niệm. Rồi ba mẹ tự an ủi nhau, mình phải vui lên, vì xây nhà mới cũng để con cháu về quê có chỗ nghỉ ngơi tươm tất, thoải mái chớ có gì đâu mà buồn.
Ngôi nhà mới mọc lên, chỗ mà ba mẹ chăm chút nhất chính là thềm nhà sao cho rộng rãi, thoáng mát. Nhờ vậy mà chị em tôi như được quay về với những ngày xưa cũ khi chứng kiến các con cháu chạy nhảy, đùa vui trên thềm nhà mỗi lúc về thăm ông bà. Đứa này thích thú khi được nghe bà kể chuyện đời xưa, đứa kia thì tủm tỉm cười vì được xem hình ảnh hồi nhỏ của ba mẹ mình, đứa nọ rủ ông chơi cờ tướng, còn đứa khác thì nằm đong đưa trên võng.
Những ngày giáp tết, thềm nhà như cũng nhộn nhịp, hối hả hơn cùng với mọi người. Mấy đứa cháu khi thì được ông chỉ cách đánh bóng bộ lư đồng, lúc lại xúm xít cùng bà phơi mứt, phơi dưa cho kịp nắng tốt. Rộn ràng nhất luôn là ngày cuối cùng của năm cũ khi trên thềm nhà không còn một chỗ trống nào. Mấy đứa cháu quanh năm ở chốn thị thành giờ được tận tay gói bánh, buộc dây nên hăng hái vô cùng. Góc này lau lá, góc nọ làm nhưn, chỗ kia đong nếp, chỗ khác buột dây trong tiếng nói cười chộn rộn, thân thương. Sáng mùng một tết, con cháu mừng tuổi ông bà, cha mẹ rồi cả nhà cùng bước ra thềm nhà để ghi lại những khoảnh khắc tươi vui của ngày đầu xuân cùng bao ước nguyện may mắn, an lành trong năm mới.
Những bậc thềm giản dị nơi căn nhà ngày xưa của ba mẹ đã nâng bước chị em tôi đi xa hơn, bước cao hơn trong cuộc đời mình. Để rồi mỗi lúc trở về, được chạm chân lên những bậc thềm thân quen lòng tôi lại ngập tràn cảm giác bình yên, hạnh phúc. Chính không gian ấy như lời nhắc nhở chúng tôi phải quên đi những muộn phiền, gạt hết những toan tính hơn thua mỗi lúc quay về với mái ấm yêu thương, để được tiếp thêm niềm tin và nghị lực. Nhất là khi chị em tôi thật may mắn vì vẫn còn được thấy hình bóng ba mẹ trên bậc thềm nhà ngồi đón đợi con cháu.
Theo Kiến Trúc & Đời Sống số 207