Bài dự thi: Căn nhà đầu tiên của tôi là dành cho Bố

Lượt xem: 4488
9/9/2022 9:00 - Nhà ở
Tác giả: Kiến trúc & Đời sống - Bài NGUYỄN NHẬT KHUÊ Ảnh KT&ĐS

Từ nhỏ, nhà tôi nghèo nhưng bố mẹ luôn cố gắng dùng mọi nguồn lực để lo lắng cho hai chị em được ăn học, chăm sóc sức khỏe tốt nhất có thể. Chính vì vậy, tôi được sống trong vòng tay tràn ngập yêu thương của gia đình và vô lo vô nghĩ.

 
 
Bố theo dõi từng bước chân tôi ngày học cấp 3, vào đại học. Nhà ngoại tỉnh cách Hà Nội hơn 20km số, ngày hè nắng chói chang, bố chở con gái đi thi học kỳ của năm 2 - năm 3 đại học, đứng đợi ở gầm cầu rồi lại đưa con về. Hai bố con trải qua không biết bao nhiêu kỳ thi, bao nhiêu mồ hôi. Khi ra trường, bố mẹ ly thân, gia đình tan vỡ, con gái có cơ hội làm việc tại Hà Nội, bỏ công việc tại quê, bố cũng bằng lòng, vì lúc đó, mặc dù đầu bố đã hai màu tóc, nhưng bố cũng không giấu nổi nỗi muộn phiền, cô đơn, bố muốn giữ con gái ở lại. Nhưng rồi, bố vẫn để con gái đi theo sự lựa chọn của riêng mình. Sau đó mấy năm, thương con gái thân một mình, ở nhờ, ở thuê. Bố bảo, bố sẽ bán nhà, kiếm mảnh đất nhỏ hơn, trong ngõ hẻm để mua nhà cho con ngoài đấy, bố thương con. Con gái không đồng ý, con gái vẫn vô lo vô nghĩ bảo: một thân con ở thuê cũng có sao, ăn nhiều ở hết bao nhiêu. Bố phải giữ nhà, vì đây là nhà của ông bà nội, bao quãng thời gian thăng trầm khó khăn, bố mẹ vật lộn với với bộn bề ngoài xã hội cũng chỉ để giữ lại mảnh đất này, vậy tại sao chỉ vì con mà lại để bán, con ở nhà bố mua như vậy cũng không thoải mái. Rồi con vẫn vậy, sống vô tư, vô lo vô nghĩ đến 10 năm, ở trọ ở thuê. Bố vẫn lo. Rồi bố mất đột ngột, ba mẹ con đau lòng đến tận ngày hôm nay. Bố ra đi, trăn trở tới lúc trút hơi thở cuối cùng: con gái vẫn chưa có gia đình và vẫn chưa có một căn nhà cho riêng mình. 
Tôi thực sự đau lòng, mọi ý nghĩ dần thay đổi, dù không lập gia đình, dù độc thân, tôi tự nhủ “con gái vẫn phải có tổ ấm cho riêng mình, để bố yên lòng”. Mọi nỗi lực được hun đúc từng ngày, từ người không nghĩ cho tương lai, tôi dần sống có định hướng, có kế hoạch và không phải là người sống không nghĩ đến tiền nữa. 
Thu nhập hàng háng của tôi ổn định 25 triệu đồng. Mỗi tháng, việc chi tiêu các khoản, các hạng mục đều được lập thành bảng excel quy định hạn mức: tiền ăn, tiền thuê nhà, tiền đồ dùng cá nhân, tiền vui chơi, giải trí… để làm sao mức tiêu tôi đa là 8 triệu đồng/tháng, và toàn bộ còn lại dành cho tiết kiệm. Từ một người không có khoản tiền tiêt kiệm trong tay, sau 3,5 năm, tôi dành được 600 triệu đồng và bắt đầu tìm các dự án để nhanh chóng lên phương án mua nhà. Tuy nhiên, thời điểm năm 2019-2020, giá bất động sản tại Hà Nội đã không còn rẻ nữa. Bản thân lại không thể mua nhà ở xã hội (NOXH) do quỹ nhà này tại thời điểm đi tìm không còn nhiều, việc nhận chuyển nhượng lại và vay mua NOXH chưa đủ hồ sơ, cơ sở pháp lý để vay ngân hàng mình đang công tác, vay tại các ngân hàng khác thì lãi suất cũng khá cao, lương cố định hàng tháng không đủ chi trả (do phần lớn thu nhập trả vào thời điểm cuối năm, lương cứng hàng tháng không cao). Sau rất nhiều băn khoăn trăn trở, có những ngày mưa, đi xe máy nhiều vòng đến vài chục cây số để tìm, xem những dự án phù hợp. Cuối cùng, việc mua nhà như một cơ duyên. Cuối năm 2019, tôi tìm được dự án ven đê sông Hồng của Bộ Quốc Phòng, thoáng mát và nhiều cây cối, xung quanh nhiều sân chơi, trường học, căn hộ 75m2, hướng đông nam thực sự rất thoáng mát, sạch sẽ. Tôi đã quyết định mua chỉ sau một đêm suy nghĩ, dồn toàn bộ tiền tiết kiệm cộng khoản vay ngân hàng mình đang công tác hơn một tỷ đồng để mua được căn nhà. Khi được đặt chân vào căn nhà đầu tiên của mình, cảm giác của tôi không đơn thuần là sung sướng, đó còn là sự tự hào, là sự đau lòng pha chút ân hận, tôi tự nhủ: “Bố ạ, con đã mua được ngôi nhà của riêng con, nhưng bố không còn nữa để nhìn thấy nó, nhìn thấy sự trưởng thành của con gái, con xin lỗi bố”. 
 

Khi mua xong ngôi nhà, việc chi trả được tính toán chi li và cuộc sống của tôi phải tiết kiệm hơn bao giờ hết, lương cứng hàng tháng chỉ 14 triệu đồng. Tôi phải chi trả gốc lãi hàng tháng lên tới 10 triệu đồng, trong tài khoản của tôi thực sự không còn một đồng dự phòng nào nữa. Khi về sống, tôi phải sử dụng thẻ tín dụng để chi trả, mua sắm nội thất mới, bếp, thiết bị gia dụng, mỗi món mua phải tìm nguồn, tìm nơi đảm bảo chất lượng, giá cả hợp lý và có khuyến mại. Cuối cùng tổ ấm của tôi, giản dị nhưng lại thoáng mát, tràn đầy ánh sáng và đầy đủ tiện nghi. Điều bất ngờ trong cuộc sống chưa bao giờ dừng lại, cuối 2019, đầu năm 2020 thời kỳ dịch bùng phát, lãi suất vay ngân hàng giảm dần, và lãi suất cho cán bộ nhân viên của tôi giảm 25% so với ban đầu. Cộng thêm các khoản thưởng cuối năm và tăng lương. Tôi lại để tích lũy thêm một khoản khoảng vài trăm triệu, tuy nhiên, do lãi suất thấp, tôi không trả nợ gốc luôn mà lập tức sử dụng tiền đầu tư vào bất động sản, chứng khoán. Rồi tiếp tục lấy chồng sinh con, thực sự tôi chỉ ở trong tổ ấm của mình được vài tháng, căn hộ lại được cho thuê và tạo ra thu nhập ổn định hàng tháng. Với đòn bẩy tài chính, cộng thêm may mắn, hiện tại, tôi đã trả nợ hết căn hộ đầu tiên và tiếp tục vay ngân hàng để mua căn hộ thứ hai tại khu căn hộ cao cấp khu vực phía tây Hà Nội. Căn hộ lại tiếp tuc cho thuê với dòng tiền ổn định hàng tháng, lớn hơn chi phí vốn phải bỏ ra hiện tại. Và hai căn hộ hiện tại đang mang lại thu nhập ổn định hàng tháng cho bản thân tôi. 
Tôi là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, làm việc ở vị trí bình thường, tôi cũng từng là một cô gái không định hướng, không tương lai. Thứ tôi có duy nhất là tình yêu của bố mẹ, họ cho tôi trái tim, lòng dũng cảm, trí óc và bàn tay biết lao động. Và tôi tin, mỗi một người sẽ đều có may mắn của riêng mình, may mắn được tạo ra bởi nỗ lực hàng ngày, hàng giờ của chính bản thân bạn. Hy vọng câu chuyện của riêng tôi sẽ được truyền lửa tới những người bình thường nhất, những người đang bi quan nhất!
 
Theo Kiến Trúc & Đời Sống số 195