Nhưng không phải ai cũng như ai…
Đã thành một phản xạ vô điều kiện “lá lành lại đùm lá rách, là rách lại đùm lá tả tơi”. Nhỏ nhắn, gần gũi thì tình làng nghĩa xóm, rộng hơn thì tình đồng bào.
Tinh thần thiện nguyện trên những lưng áo đẫm mồ hôi của người chuyên chở, những “người phu khuân vác” không hành nghề khuân vác có mặt trên các ngõ ngách, nẻo đường thành phố, các khu phong tỏa. Khẩu trang. Nước sát khuẩn. 5K cẩn thận đi, đến và chia sẻ.
Bịch gạo, mớ rau, con cá, củ khoai của lòng nhân ái và dù dưới hình thức nào cũng khiêm ái nhẹ nhàng “mến tặng!”.
Sài Gòn nơi đón nhận cưu mang mọi con người, giọng nói vùng miền không chỉ hôm qua mà từ lịch sử để hình thành nên nó. Khi Sài Gòn gánh nạn vì đại dịch, tình đồng bào hiện diện tức thì.
Như dòng chữ ghi trên tấm bảng bên lề đường “khoai lang tím rất ngon từ bà con Đồng Tháp mến tặng người Sài Gòn!”.
Ôi hai từ “mến tặng!”.
“Hay hơn mọi lời hoa mỹ”.







Những bịch gạo, mớ rau, suất cơm miễn phí, siêu thị không đồng, khẩu trang để sẵn góc phố cho những ai cần... là những nghĩa tình của người Sài Gòn dành tặng cho nhau. Nhờ đó đã tiếp sức cho rất nhiều bà con lao động đỡ khổ hơn trong những ngày giãn cách

Dù là người có chút dư dả về kinh tế hay chỉ là người dừng công việc vì Covid, họ đã tạm gác lại công việc, gác lại nỗi lo cơm áo gạo tiền... tất cả người góp sức, kẻ góp công như một lời động viên cùng nhau vượt qua đại dịch
Theo TC Kiến TRúc & Đời Sống số 182