Bài dự thi Ngôi nhà thân yêu: Nhà là chốn bình yên

Lượt xem: 2031
15/3/2023 13:00 - Nhà ở
Tác giả: Đ. T. HOÀI THƯ

Rời xa nơi đô thị nhung nhúc người xe dày đặc khói bụi, mỗi lần về nhà tôi lại được thả mình trong mùi hương bình yên, thanh âm bình yên, màu sắc bình yên.

 
Mùi của bình yên, là mùi cá kho mẹ nấu, có dưa chua, có thịt mỡ kho kèm. Mùi của bình yên, là mùi khói thuốc lá đăng đắng của ba, mùi từng vòng khói tỏa ra lặng lẽ. Mùi cám chim thơm mùi bột, mùi phân chim chua chua, mùi nước chè chát, mùi lồng nuôi dế hôi hôi, đều là mùi bình yên. 
Thanh âm của bình yên, là tiếng chim sáo ọ ọe “xin chào”, tiếng cu gáy gù gù từng chặp, tiếng chào mào, họa mi tranh nhau hót, tiếng gà cục cục đòi ra khỏi chuồng, tiếng chó sủa ngắt quãng trong đêm làm tôi giật mình tỉnh giấc. Thanh âm của bình yên, là tiếng ồ ồ bụp bụp của chiếc radio cũ ba vẫn mở hàng ngày, là tiếng thét inh tai của máy bơm nước. Tiếng mưa rơi trên mái tôn ầm ĩ, tiếng mọt gặm gỗ rột rột, đều mang tên khác là bình yên. 
 
 
Màu sắc của bình yên, chỉ có một, màu xanh mát làm dịu cả những trưa hè gần 40 độ C. Màu xanh của cây bàng già trước nhà còn nhiều tuổi hơn cả tôi, màu xanh của những chậu cây cảnh đủ loại, màu xanh của những luống rau mẹ trồng, màu xanh của giàn cây leo trước cổng. 
Ngồi trong sân nhà, cầm cuốn sách lật vài trang, chẳng tập trung nổi vì tiếng chim chí chóe, tiếng radio xì xào, tiếng mưa lộp bộp, tôi lơ đãng bị màu xanh mát lạnh hút lấy. Mưa dai dẳng cả ngày, gạch nối hạ - thu dùng dằng mãi chẳng dứt, kéo lê chậm chạp phát sốt ruột. Cái se se chạm vào da thịt, khẽ rùng mình. Mùa thu đến, khoa trương như thế, cũng lặng lẽ như thế. 
Chẳng cần mở mắt tôi cũng biết là mình vừa mơ. Dạo gần đây, ngôi nhà cũ đầy ắp tuổi thơ cứ lặng lẽ chen vào những khoảng trống trong tâm trí khi tôi thiếp ngủ. Giống như một lời nhắc nhở dai dẳng, một chút níu kéo thiết tha, rằng tôi đã lớn lên, đã sống, đã gắn bó biết bao với nơi ấy. Chiếc giường cũ mọt gặm kêu ken két mỗi đêm, chiếc bàn học có ngăn nhỏ khi xưa tôi vẫn lén giấu truyện đọc, góc bếp với bóng lưng quen thuộc của mẹ hàng ngày, khoảnh sân mỗi sáng ba vẫn treo đầy lồng chim… Từng chút một đều là kỷ niệm. Dù tôi chẳng còn ở nhà thường xuyên nữa, nhưng bao nhiêu dịu dàng mỗi khi nhắc đến hai tiếng “về nhà”, tôi đều dành cho nơi ấy. Mỗi khi mỏi mệt, cần một chỗ ôm lấy tôi vào lòng, chiếc giường khi thơ bé tôi vẫn nằm lại hiện lên thật rõ. “Nhà” chính là như vậy đó.
 
Theo TC Kiến Trúc & Đời Sống số 201

Các tin khác